Chúng ta hãy đừng cam kết một tương lai ở cùng nhau nhé. Tương lai thì quá ư là không biết trước được, còn chúng ta thì lại quá là dễ thay đổi, và đã phát mệt với việc giả đò là mình biết rồi.
Những nghĩ suy và xúc cảm của chúng ta thay đổi liên hồi, chẳng thể nào kiểm soát được, giống như một đại dương tình yêu hoang dại vậy.
Những ham muốn của chúng ta đầy rồi lại khuyết; những ước mơ của chúng ta sinh diệt từng phút từng giây.
Chúng ta hãy đừng cam kết vào một hình tướng của tình yêu nhé. Biểu hiện thì luôn muôn hình vạn trạng, giống như những cơn thủy triều.
Ở đây chúng ta đâu có cần tới sự đảm bảo. Chúng ta đâu có đang kiếm tìm sự thoải mái, mà đang tìm Sự thật cơ mà.
Chúng ta hãy đưa ra một cam kết sâu sắc hơn thế; một cam kết mà không thể bị phá bỏ hay quên mất.
Là lời cam kết hiện diện. Gặp gỡ nhau trong ở-đây-và-lúc-này.
Là lời cam kết đem hết mọi phần của bản thân mình ra. Để biết và để cho bản thân mình được biết đến.
Là lời cam kết nói ra sự thực, ngay hôm nay; biết rằng sự thực ấy của chúng ta có thể sẽ thay đổi được ngày mai.
Là lời cam kết tôn trọng nghiêng mình trước nhau, ngay cả khi trái tim ta đang tan vỡ và yếu mềm.
Không hứa hẹn, chẳng cam kết điều gì.
Yêu thương cần tới lòng dũng cảm! Phải đó!
Bởi tình yêu là một thứ trường chứ không phải một hình hài. Chúng ta hãy cam kết với trường yêu ấy, nhớ tới trường yêu ấy trong mọi thời khắc những ngày sống quý giá trên Trái Đất này của chúng ta.
Trong khoảng thời gian mười năm nữa, có thể chúng ta vẫn ở bên nhau. Có thể chúng ta sẽ có con. Chúng ta có thể sống cùng nhau, hoặc sống cách xa.
Có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hôm nay đây có thể là ngày cuối cùng bên nhau.
Nếu thành thật, thì thực tình chúng ta chẳng hề biết; sự không biết ấy là Nhà là Quê của chúng ta đó.
Chúng ta có thể là bạn bè, là người tình hay kẻ xa lạ, hoặc là gia đình của nhau, chúng ta cũng có thể giữ ở trạng thái không định nghĩa, vượt lên trên mọi mô tả, tình yêu của chúng ta chẳng thể tóm gọn trong hạn biên của từ ngữ.
Ở đây nơi rìa mép của sự biết, trên lằn vạch từng có lúc phân chia cái tỉnh táo với cái điên khùng, cái hồ nghi với cái chắc chắn, chúng ta chơi, chúng ta nhảy, chúng ta thưởng trà, chúng ta chạm, và khóc, và cười, và hòa vào nhau.
Chúng ta hy sinh đi sự thoải mái và sự đoán định trước tương lai. Nhưng cái chúng ta có lại được thì thật tuyệt vời: Cảm giác đang được sống đến ngợp người này. Không còn tê bì trước những điều huyền diệu của tình yêu thương nữa, trước những huyền bí của cơ thể chúng ta nữa.
Có lẽ là sẽ có một chút cảm giác non nớt. Một chút run rẩy. Có thể còn một chút mất phương hướng nữa, nhưng có lẽ đấy là cái giá của việc được hoàn toàn tự do.
Có thể là một phần xưa cũ trong chúng ta vẫn đi tìm một người mẹ hay một người cha, cái Nhân dạng Nhiệm màu mà sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta, sẽ luôn luôn ở đó, mang đi hết nỗi cô đơn bị nén chặt trong lòng đó. Hãy yêu cả cái phần đang sợ hãi ấy; nghiêng mình trước cái phần ấy luôn, nhưng không còn để nó điều khiển mình nữa.
Và người ta sẽ hỏi:
Thế tương lai của các người sẽ ra sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu như các người có con cái?
Thế các người sẽ phải định nghĩa bản thân thế quái nào đây?
Tại sao các người lại sợ sự cam kết đến thế?
Tại sao các người lại phải chạy trốn sự đảm bảo? Sự thoải mái? Tương lai?
Thế tương lai của các người sẽ ra sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu như các người có con cái?
Thế các người sẽ phải định nghĩa bản thân thế quái nào đây?
Tại sao các người lại sợ sự cam kết đến thế?
Tại sao các người lại phải chạy trốn sự đảm bảo? Sự thoải mái? Tương lai?
Họ sẽ nói rằng các người điên rồi, hoặc các người chẳng hiểu gì hết về tình yêu, hoặc rằng các người mất trí rồi, hay là các người là kẻ không biết yêu thương và là kẻ ích kỷ, còn ta sẽ mỉm cười, và thấu hiểu nỗi sợ của họ, bởi nỗi sợ ấy của họ đã từng có lúc là nỗi sợ của ta, và ta lúc này chẳng thể nào từ bỏ con đường của mình.
Và chẳng một ai phải đi cùng ta hết. Không bao giờ.
Tới một lúc nào đó, chỉ còn Sự Thật mới đem lại thỏa mãn. Một Sự thật sống động, làm mới bản thân nó mỗi khoảnh khắc một - Sự thật hoang dại của một trái tim mở toang.
Khi Tình yêu và Sự Thật là Một, khi sự Cam Kết cắm rễ sâu trong từng hơi thở, thì cuối cùng chúng ta đã có thể nhìn nhau mà không còn uất hận, và tan vào những buổi hoàng hôn sầu muộn nhất, chìm vào niềm vui sướng thẳm sâu nhất.
Bước đi một mình, cùng nhau, một mình.
- Đỗ Quốc Tuấn dịch (https://www.facebook.com/kiuti.di/posts/1875737192447026)
- Thiện Minh
- Thiện Minh
0 nhận xét:
Post a Comment