Khi chúng ta đẩy đứa trẻ bên trong mình - đầy nước mắt và giận dữ - ra xa, ngày càng sâu vào trong bóng tối của vô thức, cuộc sống trở nên ngày càng không thể sống nổi. Chẳng thành vấn đề cuộc sống của chúng ta trông có vẻ "tốt đẹp" thế nào ở ngoài mặt. Chẳng thành vấn đề chúng ta thành công đến đâu, có nhiều tiền đến thế nào, được người ta nhận ra nhiều ra sao, hay được bao nhiêu người yêu mến. Đến cuối cùng thì những gì chúng ta phủ nhận ở trong bản thân mình sẽ giết chết chúng ta - qua nghiện ngập, qua tự sát, hay đơn giản là qua trầm cảm, kiệt quệ và chán nản. Đấy cũng là một dạng của cái chết: một sự từ bỏ cuộc sống kéo dài, chậm chạp. Sống đấy, mà dở sống.
--------------------------
--------------------------
When we push away our inner child - with their tears and rage - deeper and deeper into the darkness of the unconscious, life becomes more and more unliveable. It doesn’t matter how ‘good’ our lives seem on the surface. It doesn’t matter how successful we are, how much money we have, how much recognition we get, how many people adore us. In the end, what we deny in ourselves will kill us – through addiction, through suicide, or simply through stress, exhaustion and boredom. That is a kind of death, too: a long, slow, giving-up on life. Living, half-alive.